Giai cấp mới

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

Vì sao các chúa Trịnh không giành ngôi của nhà Lê?


Bee.net.vn


29/01/2010


Lâu nay chúng ta quen với sự rạch ròi, mọi thứ phải rõ ràng, đã là vua thì phải cho ra vua, đã là bề tôi phải ra bề tôi. Vậy mà vào thời vua Lê - chúa Trịnh cái mệnh đề vua - tôi ấy bị đảo lộn!

Sau khi Nguyễn Kim phù giúp nhà Lê lấy lại chính thống, Trịnh Kiểm con rể của Nguyễn Kim nổi lên với một thế lực khuynh đảo đã giúp nhà Lê tiêu diệt nhà Mạc.
Năm 1592, Trịnh Tùng là con thứ của Trịnh Kiểm, vào Thăng Long như một biểu trưng quyền lực cao cả, các chúa Trịnh bắt đầu mở phủ đệ riêng đối trọng với cung điện vua Lê.
Thực tế, nhà Trịnh nắm mọi quyền binh của Đại Việt, hết thảy mọi chính sách từ chính trị - kinh tế - văn hóa - ngoại giao đều do các chúa Trịnh quyết đoán, nhưng ban bố mọi chính sách đó lại thuộc quyền của vua Lê.
Người đời truyền rằng, các chúa Trịnh lấn át nhà Lê, biến các vua Lê thành bù nhìn và gọi đó là thời vua Lê - chúa Trịnh một cách không mấy thiện cảm.
Tuy nhiên, gần đây giới nghiên cứu lịch sử đề xuất gọi đó là thời kỳ song trùng quyền lực quốc gia tối cao giữa hai tập đoàn thống trị Lê - Trịnh.
Triều đình nhà Lê có quyền của một vương triều độc lập tự chủ, được lòng dân và an ninh trong đối ngoại, đặc biệt là đối với các thế lực bành trướng phương Bắc. Còn phủ chúa Trịnh có quyền như một thế lực làm chủ đất nước.
Nhiều người lấy làm tiếc cho họ Trịnh, vì sao không hất đổ vương triều Lê bù nhìn ấy đi. Có người lại căm giận họ Trịnh lộng hành, thương xót cho các vị vua Lê, có mũ mão cân đai hoàng bào và ngai vua hẳn hoi mà chịu lép làm theo ý các chúa Trịnh.
Núp dưới cái vỏ vua Lê - chúa Trịnh không mấy thiện cảm, đó là sự cố kết của tập đoàn phong kiến Lê - Trịnh cố giữ yên cho đất nước. Tập đoàn này mượn vương vị của nhà Lê, một vương triều độc lập tự chủ, có giao hiếu với phương Bắc được cả nhà Minh lẫn nhà Thanh công nhận và được điều hành bởi các chúa Trịnh.

Thật ra, lúc đầu các vị chúa Trịnh muốn lật đổ các vua Lê, giành thiên hạ và lập nên vương triều Trịnh. Song họ hiểu rằng, việc này sẽ là một nguyên cớ trực tiếp để các thế lực phương Bắc đưa quân vào xâm lược nước ta với lý lẽ rằng để bảo vệ vương triều Lê như họ đã cam kết.

Lịch sử hàng ngàn năm qua đã chỉ ra rằng một khi ở nước ta có sự thay đổi triều đại, không có lợi cho an ninh về phía Nam của họ là họ động binh, hàng chục cuộc xâm lược đều với lý do đó.

Nước ta đã quá tổn thất từ cuộc xâm lược của nhà Minh đầu thế kỷ XV, chiến thắng huy hoàng, nhưng cái giá phải trả là rất lớn, 3 năm một lần lại phải mang 2 người bằng vàng thật sang triều cống phương Bắc như để đền mạng cho Liễu Thăng và phó tướng của y đã bỏ mình ở Đại Việt.

Nếu nhà Lê bị thay thế hẳn sẽ xảy ra một cuộc xâm lăng mới mà cả đất nước phải hứng chịu, nhà Trịnh và cả Đại Việt sẽ một lần nữa phải gồng mình lên vì chiến tranh. Do đó giữ yên vương triều Lê là quốc sách mà tập đoàn Lê - Trịnh thực thi trong các thế kỷ đó.

Bùi Thiết
-----------------------------------

Bài học lịch sử đó còn nguyên giá trị đến hôm nay nhé, đừng có “thế lực thù địch” nào mơ mộng lật đổ quyền lực của Đảng cộng sản VN quang vinh, tiêu biểu cho “lương tâm của thời đại”, “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Một đảng không những ngự trị vững chắc trong lòng dân Việt mà còn có mối gắn bó hữu cơ, khăng khít với đảng cộng sản và nhà nước TQ “anh em”. Tôi đã hiểu ý của ông Bờ Tờ. Cám ơn ông đã cung cấp cho tôi thêm một luận cứ để một lòng một dạ theo đảng (cả hai đảng) đến cùng đường!!!

Cám ơn ông Bờ Tờ giúp tôi sửa cả một mảng kiến thức sai lầm về l/sử dân tộc. Nhờ có ông mà tôi biết chúa Trịnh ( có mấy đời chúa nhăm nhe thay nhà Lê) sở dĩ vẫn giữ họ Lê trên đế vị, là vì không nỡ nhìn dân chúng lầm than, không nỡ để đất nước lâm vào cuộc chiến tranh với ngoại tộc! Thế mà từ xưa tôi vẫn tưởng họ Trịnh “giữ chùa thờ Phật được ăn oản”, không dám, không thể thay nhà Lê là bởi vì lòng người Bắc Hà vẫn còn gắn bó với nhà Lê và phía nam sông Gianh, các chúa Nguyễn sẵn sàng giương cao ngọn cờ “Phù Lê” nếu họ Trịnh hào phóng cung cấp cho họ một cái cớ.

Còn mối đe dọa từ ngoại tộc bắc phương là có thật. Nhưng tôi nghĩ có lẽ ông Bờ Tờ có thể đánh giá sức mạnh, tầm ảnh hưởng của họ quá cao, bất chấp thời điểm. Tôi với kiến thức nông cạn nhớ rằng năm Đinh Hợi, 1527, Mạc Đăng Dung chơi không đẹp, nỡ lòng giết Lê Cung Hoàng, dứt nhà Lê, đường hoàng lập lên nhà Mạc. Con cháu, cựu thần nhà Lê như Trịnh Ngung, Trịnh Ngang sang cầu cứu nhà Minh mà mãi đến năm Đinh Dậu, 1537 Minh Gia Tĩnh năm thứ 16, nhà Minh mới cử Cừu Loan, Mao Bá Ôn mang quân đến biên giới làm cái chuyện rung cây doạ khỉ, và mãi đến năm 1540, Gia Tĩnh 19, Cừu Loan, Mao Bá Ôn mới mang quân đến Quảng Tây. Hai gã nhận lễ của nhà Mạc, đem quân về, năm sau 1541, Minh Gia Tĩnh 20, nhà Minh chính thức công nhận nhà Mạc.

Nhà Minh đến giai đoạn này đốn mạt lắm rồi, triều chính đổ nát, hoạn quan chuyên quyền, phe phái chém giết nhau, vua thì ngu tối, trong nước loạn lạc. Biên giới phía bắc nhà Minh bị các bộ tộc du mục thường xuyên xâm lấn, năm 1550 bộ lạc Đạt Đán (tộc Mông Cổ) đánh đến tận Bắc Kinh. Nhà Minh phải tập trung phần lớn binh lực ở phía bắc để giữ nhà và dẹp loạn trong nước, sức mấy mà có thể liều lĩnh gây sự với nước ta.

Với thực trạng của nhà Minh lúc đấy, may cho nhà Minh là nước Việt lâm vào nội chiến Lê – Mạc và sau đó là Trịnh – Nguyễn phân tranh nên nước ta mất đi cơ hội khôi phục lưỡng Quảng. Tiếc lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét