Giai cấp mới

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

Trung Quốc là một cơn ác mộng của Việt Nam?



Cuối năm 1978, Việt Nam đưa quân vào Campuchia đánh đuổi chế độ diệt chủng Khmer Đỏ của Pol Pot, sau khi quân Khmer Đỏ tấn công sâu vào các tỉnh Tây Ninh, Kiên Giang và gây ra cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam. Để trả đũa, Trung Quốc, để cứu chế độ Pol Pot, và  với cái tâm lý “kẻ cả” ngông ngạo tuyên bố "dạy cho Việt Nam một bài học", ngày 17/02/1979  tấn công biên giới VN với 20 vạn quân.

Và kết quả gần đúng sự thật nhất được mô tả ẩn danh từ phía Trung Quốc được coi là khá trung thực như sau

“Theo Lý Tồng Báo, số thương vong chân thực của quân đội ta trong cuộc đánh trả tự vệ Việt Nam phải là 27.000 người, trong đó số sĩ quan và binh lính bị chết là hơn 6000 người, số bị thương là hơn 21.000 người. Điều đáng lưu ý là trong số hơn 6000 người chết đó có tới hơn 500 người chết vì vũ khí quá kém của chúng ta lúc đó.
Trong tiến trình chiến đấu, tỷ lệ tử vong mấy ngày đầu khá cao, cá biệt có đại đội bị hy sinh tới 90% quân số, xe tăng và thiết giáp bị bắt sống, bắn hỏng khá nhiều, cũng ở mặt trận này, đã có một đại đội bị bắt làm tu1 binh, có đại đội khi về nước chỉ còn mười, có đại đội khi về nước chỉ còn mươi người, có tiểu đội không còn tới một, hai người.
Một trong mục đích của cuộc chiến này là “vây Ngụy cứu Triệu”, tức là đánh ở đây nhằm kéo quân đội Việt Nam đang ở tại Cam Pu Chia về để tiêu diệt, nhưng Việt Nam không mắc mưu.”

Một nguồn tin từ Tổng kết công tác đánh trả tự vệ Việt Nam do Cục Hậu Cần khu Côn Minh biên soạn cũng cung cấp một số dữ kiện tương tự như số tổn thất ghi ở trên như sau :

Từ ngày 17 tháng 2 đến ngày 16 tháng 3, quân ta tổng cộng hy sinh 6954 người, bị thương hơn 14.800 người, chỉ riêng hai ngày 17 và 18 đã thương vong 4000 người, khiến bộ phận hậu cần trở tay không kịp, nhiều người bị thương vì không được cứu chữa kịp thời nên đã chết”
(Trích Tam Dương tóm lược từ mạng Hán hồn. hanhuncn.com. Trích lại trong diendan.org)

Cứ theo kết quả như trên thì Việt Nam đã thắng trận. Bài học Đặng Tiểu Bình dạy cho Việt Nam thì nay phải hiểu ngược lại. Nhưng đừng quên rằng võ khí của 1.500.000 lính Mỹ và Việt Nam Cộng Hoà để lại nguyên vẹn phải chăng là yếu tố bất ngờ mà Đặng Tiểu Bình đã không tính tới?

Về phía Việt Nam, như thông lệ đã “nói quá” số thương vong của quân đội Trung Quốc là 3 vạn người. Nhưng lại quên không cho biết quân đội ta số thương vong là bao nhiêu? Theo tiến sĩ Hoàng Kim Phúc, đại học Oxford Luân Đôn, trong một bài viết cho BBC ngày 14-2-2009 cho hay theo những người dân Hà Giang-Vị Xuyên kể lại thì:

“Năm 1979 nó sang, dân bên mình hoàn toàn bị bất ngờ, vì thế thiệt hại là vô kể.”
“Nó rút đi đặt mìn giật sập bất cứ cái gì gọi là do tay con người tạo nên. Mìn nó còn cài lại vô số trong các khu dân cư, tỉnh lộ. Mà nào có yên, pháo nó còn “củng” sang đây liên tục tới năm 88-89.”

Bài học này trước sau cũng phải một lần phải có như ông Hoàng Kim Phúc viết, nó như một nhát cuốc tàn bạo, lật thẳng “tấm ván thiên”, chôn nỗi căm thù sâu thẳm và âm ỷ của Việt Nam với kẻ thù phương Bắc. Sự căm thù ấy cứ bị che phủ vùi lấp bởi những “tâm tình đồng chí” “Môi hở răng lạnh” hay luận điệu tuyên truyền “núi liền núi, núi liền sông” hữu hảo.

Nhưng giả dụ lần này có đánh nhau thêm một lần nữa thì bài học của Đăng Tiểu Bình dạy cho Việt Nam phải là một bài học đích đáng hơn? Liệu Việt Nam bây giờ có thể chịu đựng một bài học thứ hai của Trung Quốc?

Trung Quốc 1979 và Trung Quốc 2010 đã mạnh lên gấp 100 lần hơn trong khi Việt Nam 1979 và 2010 thay đổi thêm được gì? 

Về quân sự, Trung Quốc đang thay đổi từ một chiến lược “phòng thủ lãnh thổ” tiến tới một cách thô bạo “chiến lược bảo vệ các lợi ích của Trung Quốc” đã được cụ thể hóa bằng việc gây hấn liên tục ở Biển Đông. Việt Nam làm thế nào để chuẩn bị cho một cuộc đối đầu tay đôi hay một liên minh bằng quân sự mà sự chênh lệch là khá rõ ràng?

Hãy khoan nói tới đối đầu, nhiệm vụ chính của các nhà lãnh đạo Việt Nam bây giờ là xua tan cái bầu khi “ngột ngạt” trong mối quan hệ hai bên, làm giảm nhiệt độ nóng ở mức độ có thể chấp nhận nhau được.

Đó là nhiệm vụ khó khăn nhất bây giờ.

Đó là điều làm chúng ta cần quan tâm và suy nghĩ.

Biết kẻ thù là như vậy, như ông Trần Quang Cơ đã viết trong Hồi ức và suy nghĩ dự báo rằng“Trung Quốc là nguồn xuất xứ chính của những thách thức chính đe dọa đối với chủ quyền về toàn vẹn lãnh thổ cũng như đối với an ninh và phát triển của Việt Nam.” 

Câu hỏi lớn bây giờ là liệu chúng ta có tìm ra giải pháp để ra khỏi cơn ác mộng Trung Quốc không? Những lời cảnh báo của giới trí thức, của các cán bộ đảng cao cấp chẳng biết đi đến đâu? Như mới đây Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh tố giác 10 tỉnh Việt Nam đã cho Trung Quốc, Đài Loan thuê trong thời hạn 50 năm 264 ngàn hectares rừng biên giới. Những tin tức trên cho người dân có cảm tưởng đất nước nay không còn có khả năng quản lý được nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét