Em đi tìm Anh
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban Căng
Tìm không thấy, chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong đêm dài thanh vắng
Tim bồi hồi, chân bước vội dưới trăng.
Em trèo lên đỉnh núi cao Cacpat
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu ?
Chân ai đi xa lắc, tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát.
Em lại đến biển Đen xưa dào dạt,
Sóng xô bờ như tiếng gọi triền miên
Buồn! Chao ơi, sóng làm em xiêu bạt.
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền.
Ơi dòng xanh rầm rì sông Danube,
Mây trời in lồng lộng giữa lòng sông
Mà nghìn năm sông cùng trời một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng.
Hỡi trái Đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc thổi bùng cơn bão cát
Cho tình ta chưa bén đã lụi tàn.
Tôi xin hỏi trời cao và đất rộng
Cõi Niết-Bàn có mãi mãi mùa xuân?
Đâu Thiên đường? đâu xa, gần Cực lạc?
Đây trần gian đầy bể khổ trầm luân.
( Quên Tên )
Tôi rất thích bài thơ này, lâu ngày quá nên quên mất tên tác giả. Chỉ nhớ bài thơ gắn với một chuyện tình bi thảm của t/giả (một lưu học sinh VN ở Bulgaria) với một cô gái bản địa. Tác giả bị gọi về VN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét