Trong một entry (nhân đọc bài “Lòng yêu nước không là độc quyền của riêng ai” của ông nhà văn Chu Lai ) tôi có nói: lòng yêu nước, với cái giá phải trả cho lòng yêu nước là độc quyền của người dân lao động, thấp cổ bé họng, cái tầng lớp chỉ có mỗi đặc quyền hy sinh từ sức lao động, tài sản đến tính mạng mỗi khi tổ quốc lâm nguy.
Lòng yêu nước, theo tôi, nó là tình cảm thứ phát, không phải là tình cảm tự nhiên như tình mẹ con, tình cha con. Mỗi người chỉ có thể có lòng yêu nước và cụ thể hóa, vật chất hóa tình cảm ấy khi tổ quốc với họ là một người mẹ hiền (dù có nghèo), chứ không phải là một người mẹ ghẻ hay tệ hơn là một mẹ...mìn.
Thế hệ chúng tôi, những người trực tiếp đối mặt với cuộc xâm lăng của Đế quốc Trung Hoa trong cuộc chiến tranh 1979 - 1988 đến nay đã già, chỉ vài năm nữa là hết tuổi động viên. Nếu chẳng may đất nước này phải thêm một lần cầm súng, trọng trách ấy lớp trẻ phải gánh vác.
Và tôi tin chắc: lớp trẻ bây giờ ra trận không thể có được khí thế như chúng tôi thuở trước, không thể có tâm trạng thanh thản, sẵn sàng hy sinh cho đất nước như lứa ông, cha.
Chúng tôi ra trận, biết rằng để lại sau lưng gia đình với cuộc sống đói nghèo nhưng chúng tôi cũng biết đất nước, xã hội cũng đói nghèo như gia đình mình. Tầng lớp đặc quyền khi ấy cũng có, nhưng với số lượng thật nhỏ nhoi, mức chênh lệch giàu nghèo chưa lớn, chưa gây ra cái cảm giác bức xúc, phẫn nộ về sự bất công, bất bình đẳng như bây giờ.
Tôi không dám chắc là tôi sẽ động viên con tôi ra trận (nếu đất nước lại có chiến tranh) với rất nhiều khả năng được “Tổ Quốc Ghi Công”, để bảo vệ đất nước khi hàng ngày đây con tôi, con các bạn tôi vật vã tìm việc với thu nhập từ 1 triệu – 2 triệu đồng/tháng trong khi có những đứa bằng tuổi nó cưỡi những con “Bi”, con “Mẹc” có giá hàng trăm nghìn USD, mỗi tối đốt hàng triệu, hàng chục triệu trên sàn nhảy.
Tôi không dám chắc là tôi sẽ động viên con tôi ra trận để bảo vệ Tổ Quốc đồng thời là để bảo vệ những villa, biệt thự, những trang trại, đồn điền của các đại gia trong khi gia đình tôi, gia đình của phần đông các bạn tôi đang chui rúc trong những ổ chuột.
Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống yêu nước, nếu hiểu yêu nước là sẵn sàng hy sinh cho đất nước, nhưng nói thật: bây giờ nghe nói đến lòng yêu nước là tôi lại thở dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét