Sáng nay đưa con đi học, trời mịt mờ sương, mưa lây rây, gió lạnh. Bố một tay ôm con vào lòng, mồm thì hỏi: có rét không con? Con trả lời: con không rét. Không yên tâm, chốc chốc bố lại hỏi con câu ấy, đến một lúc con gắt: bố dở hơi đấy à, con đã bảo là con không rét (!).
Thế đấy, vừa bực vừa buồn cười. Hôm 28 tháng chạp, anh em bố đại hội, trong lúc rượu vào lời ra bố làm tổng kết sớm đời bố : “khi trẻ sợ cha, lúc già sợ con”. Mọi người cười ầm và không thấy ai phản đối. Ừ thì bố sợ toàn những cái thiên kinh địa nghĩa, có gì mà phải xấu hổ con nhỉ ? Chỉ có điều thỉnh thoảng bố lại băn khoăn: tại sao ngày xưa ông nội không yêu được bố như bố yêu con ?
Con gái yêu của bố, hôm nay con được 8 năm bốn tháng lẻ 1 ngày. Con còn quá nhỏ mà bố đã già. Ước gì có một phép mầu để bố mãi mãi chân cứng đá mềm đi với con suốt cuộc đời để che chở, bảo bọc cho con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét