Giai cấp mới

Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

Gởi Súng Cho Tao

Bài thơ “Gởi súng cho tao” từng gây chấn động cho mọi người cách đây đã khá lâu. Hôm nay, xin chuyển lại bài thơ này cùng những bài thơ trả lời (cũng có thể gọi là xướng họa như trong thơ văn ngày xưa). Những bài thơ trả lời này cũng được viết lên từ những con tim rướm máu, không kém phần bi phẩn và hùng tráng.
-------------------------------------------------------------
 Nguyễn Cung Thương

Tao cụt một chân, mất một tay
Nhưng còn một tay
Để viết thơ dùm cho thằng mù hai mắt
Nghe nói ở xứ người chúng mày “cày” như trâu
Nhưng không quên Đồng Đội
Chia đô la cho chúng tao, như chia máu ngày nào …
Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: Phế Binh Việt Cộng !
Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau
Bởi Đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu…
Có điều tao không thể hiểu
Bao nhiêu năm qua
Chúng mày cứ mãi dặn dò
Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động
Liệu chúng mày có thể hòa hợp được không
Với lũ kên kên, hổ báo?
Những con thú cực kỳ giàu có
Mang “thẻ đỏ, tim đen”
Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ
Với Quan Thầy cung cúc tận tụy
Quay về đàn áp dân đen
Chúng đóng đinh Chúa Jesus lần nữa
Bịt miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư, quản lý Chùa
Chúng tao lê lết trên thành phố Cáo Hồ
Nên biết rất rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh
Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều “quốc táng”
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng láng hơn
Hãy gửi tiền cho những nhà tu
Để họ mở cửa nhà tù
Còn chúng tao là chiến sĩ
Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí
Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh


* * * 

Quà gởi cho Anh


(Đáp bài “GỞI SÚNG CHO TAO” của Chiến Sĩ Nguyễn Cung Thương- Việt Nam)

Anh Nguyễn Cung Thương ơi

Đọc thơ anh mà tôi bật khóc

Bởi những lời thơ trào ra từ tim, từ óc

Hiếm hoi hơn châu ngọc

Nhưng lại sắc nhường dao

Anh nhắn bạn rằng: “Hãy Gởi Súng Cho Tao!”

Bởi anh thấy Việt Nam hơn tám chục triệu đồng bào

Đang khốn cùng dưới bàn tay thú dữ

Anh cần súng vì anh là chiến sĩ

Yêu quê hương trong dũng cảm, tự  hào …

Ôi, đó tiếng thơ hay lời sông núi thét gào

Mà mạnh hơn triệu lần phòng không, đại bác ???

Và thơ đã hoá thân

Vượt ngoài vùng kiểm soát

Để biến thành quân hành, điệu nhạc

Làm muôn người, dòng nhiệt huyết trào dâng …


Anh chiến sĩ ơi

Từ dạo quê đau bởi lũ vô thần

Lần thứ nhất tôi được cười trong hân hoan mắt lệ

Tôi vẫn nghĩ rằng Việt Nam phải có ngày vượt qua dâu bể

Và Đống Đa sẽ thắm lại mùa Xuân

Nhưng tôi gởi chi …

Bởi thứ anh cần

Lại chưa hẳn đã là điều nhất thiết

Bởi thưa anh

Không súng đạn nào mạnh hơn lòng dân đoàn kết

Không bạo lực nào giết được niềm tin

Không sự thật nào mãi mãi bị vùi quên

Vì khi tám chục triệu người Việt Nam đồng loạt vùng lên

Thì bạo quyền phải tan thành bụi đất

Quà gởi anh ư ?

Món quà cần nhất

Là trái tim Việt Nam yêu quê hương nồng nàn chân thật

Của giống Tiên Rồng

Chứa đầy máu đỏ

Chứa tình người Việt Nam ngoan cường, gắn bó

Để anh tặng khắp ba miền

Bởi đến lúc

Cán bộ, công an tỉnh giấc thụy miên

Quân đội, người tu, trí thức

Công nhân, đảng phái, sinh viên

Cùng dân lành toàn quốc

Đập tan bánh vẽ bùa mê

Cả những cán binh đảng thải họ về

Cũng đem mớ huy chương vứt vào sọt rác

Đã đến lúc

Người nắm tay nhau cất cao tiếng hát

Tiếng hát Tự Do, Hạnh Phúc, Nhân Quyền

Lá bùa bác Hồ sẽ chẳng còn thiêng

Đảng  và đoàn cũng không còn âm hưởng

Những oan hồn từ lâu vất vưởng

Cũng cười vui trên cõi thiên đường

Đã đến rồi

Ngày hoàng đạo của quê hương

Ngày thực sự ấm no, công bằng hạnh phúc

Không đổ máu và không bằng bạo lực

Mà bằng đoàn kết, niềm tin

Bằng tám chục triệu con người có những trái tim

Như anh, kiên cường, bất khuất

Và yêu quê hương Việt Nam trung thành, chân thật…

Phải không, anh Nguyễn Cung Thương ?!

* * *

Ngô Minh Hằng


(đáp lời Ông NGUYỄN CUNG THƯƠNG: ĐỂ NÓ CHO TAO)

Đọc thư mày lòng tao đau quặn

Thằng cụt thằng lành cùng trăn trở như nhau

Nhớ mùa hè đỏ lửa năm nao

Tao thằng lính biệt động trấn ngọn đồi Gió

Mày thằng lính dù nhảy vào An Lộc tăng viện cho tao

Được lệnh bàn giao tao kéo quân vào thành phố

không quên chỉ cho mày bìa rừng cao su đất đỏ

giặc chốt dầy đặc, mày bảo “ để đó tao lo”

Sau ba tháng tử thủ

tao ở lại Bình Long, mày ra vùng lửa đỏ (vùng hỏa tuyến)

mãi cuối tháng tư đen vẫn chẳng được tin nhau

tao vào tù rồi lưu vong nơi hải ngoại

nay bỗng đươc thư mày

lời bi hùng thống thiết

mày bảo gởi súng cho mày tao không đành đoạn

vì cuộc chiến bây giờ không còn cần đến súng đạn

mà cần đến trái tim rực lửa yêu thương

mang lý tưởng TỰ DO DÂN CHỦ và NHÂN QUYỀN

đến tận hang cùng ngõ hẻm,

khi mọi người dân đều ý thức

đó là ngày giăc cộng phải vùi chôn

nhiệm vụ của mày cùng dân oan đi biểu tình khiếu kiện

cùng công nhân bãi thị đình công

còn nhiệm vụ tao ở ngoài này

vận động chính giới nước ngoài, vận động đồng bào hải ngoại….

tao đang ứng chiến ở sân bay

chờ đến giờ G nhảy vào New York

biểu tình chống thằng nguyễn tấn dũng

tao yêu cầu mày “để nó cho tao”

cuộc chiến này không có tên Dương Văn Minh

nhưng vẫn có Nguyễn Cung Thương và Đoàn Trọng Hiếu.

NGUYỄN PHÚC LIÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét