Hồi “chín năm”, Tố Hữu sáng tác bài thơ nổi tiếng “Bầm ơi!” dạt dào tình nghĩa gắn bó giữa chiến sĩ cách mạng và người dân nghèo. Bài thơ có đoạn:
Bầm ơi có rét không bầm
Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non...
Nhiều năm trôi qua. Tố Hữu “chín năm” và Tố Hữu ngày nay cách xa một trời một vực không chỉ về chức tước, mà cả về tình người.
Cho nên, một “sĩ phu Bắc Hà” đã nhại thơ Tố Hữu bằng bốn câu chua chát dưới đây:
Bầm ơi có rét không bầm
Vônga con cưỡi, gà hầm con xơi
Con thương bầm lắm bầm ơi
Bảy mươi, bầm vẫn phải ngồi nhá khoai...
Ngoài chuyện nhại thơ Tố Hữu, tưởng cũng nên kể thêm chuyện hoạ thơ Tố Hữu theo chiều hướng... “tiếu lâm”. Ấy là khi Tố Hữu cho đăng trên báo Văn nghệ và nhiều báo khác bài “Đảng và thơ”, toàn văn như sau:
Trên năm mươi tuổi Đảng và thơ
Từ ấy hồn vui mãi đến giờ
Mái tóc pha sương chưa cạn ý
Con tằm rút ruột vẫn còn tơ
Thuyền con vượt sóng không nghiêng ngả
Nghiệp lớn muôn đường lộng ước mơ
Mới nửa đường thôi, còn bước tiếp
Trăm năm duyên kiếp, Đảng và thơ.
Ngay sau đó, từ Hà Nội lan truyền khắp cả nước bài thơ họa, ý và thơ “đối nhau chan chát”:
Năm mươi năm ấy vẫn còn thơ
Từ ấy bon chen mãi đến giờ
Mái tóc pha sương chưa hết dại
Con tằm rút ruột chẳng còn tơ
Thuyền con quá tải không qua sóng
Mộng lớn tài hèn chớ ước mơ
Với giá, lương, tiền dân khốn đốn
Trăm năm bia miệng, hỡi nhà thơ!
Bà con khoái thơ phú kháo nhau rằng tác giả bài thơ họa này là một sĩ phu thứ thiệt: nhà trí thức văn hóa, bác sĩ Nguyễn Khắc Viện.
Nhân nhắc đến chuyện ông Tố Hữu vừa làm quan vừa làm thơ, có lẽ "chiếc ghế quan trường giết chết thơ" nên thơ của ông càng ngày càng nhạt. Hơn thế, thơ ông nó giả, nó bốc mùi nịnh hót. Nếu điểm mặt văn nô thì có lẽ lịch sử văn học cận, hiện đại VN không ai hơn ông được. Những câu: "Yêu biết mấy ngày đầu con tập nói; Tiếng đầu đời con gọi: Stalin" or "Stalin, Stalin; Nghe tin ông mất đất trời còn không; Thương cha, thương mẹ, thương chồng; Thương mình thương một, thương ông thương mười" lảm tôi buồn mửa. Và ông, với tư cách là nhà thơ chiến sỹ của dảng ông đã hô hào những lời sắt máu:
“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ;
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong;
Cho đảng bền lâu, cùng dập bước chung lòng;
Thờ Mao chủ tịch, thờ Stalin bất diệt”.
Không còn gì để tôi còn chút tôn trọng ông.
Vậy mà cuối đời ông còn ảo tưởng:
“Xin vĩnh biệt đời yêu quý nhất;
Còn mấy vần thơ, một nắm tro;
Thơ gửi bạn đường, tro bón đất;
Sống là cho mà chết cũng là cho”.
Xin ông, ông cho được những gì? Bàn tay ông gieo họa cho bao nhiêu con người qua những vụ án văn chương. Thơ của ông thì tôi xin đủ. Nếu có đọc những bài thơ đầu đời của ông thì chỉ là để ngậm ngùi cho một con người được trời phú cho tài mà bả danh lợi làm tha hóa khủng khiếp đến thế.
Vĩnh biệt ông và mong dân tộc Việt Nam đừng bao giờ có lại một “nhà thơ” như ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét