Ngày nảy ngày nay có một người chẳng may lâm vào cảnh đứng đường vì gặp phường lừa đảo, tìm đến bạn là một tỷ phú. Họ đều là những người tử tế và là bạn tốt của nhau. Người lỡ vận hỏi vay vốn của bạn để làm lại và hứa chắc: "Ngay khi tôi ngóc đầu lên được tôi sẽ hoàn trả anh liền".
Biết bạn là người trọng chữ tín nhưng tỷ phú vẫn e ngại: "Tôi tin anh, nhưng cái thời đồ đểu này khó lắm. Lỡ mà anh không còn cơ hội thì tôi mất vốn".
Biết bạn mình vốn là người tốt bụng nhưng tính toán để khỏi lâm vào cảnh nợ khó đòi, người mạt vận nói: "Nếu chẳng may tôi bị giời đoản, kiếp này không trả được nợ anh thì kiếp sau tôi xin làm con anh để anh có người chống gậy". Nghe vậy, tỷ phú kêu thất thanh: "Trời, ông đi vay mà sao khôn dữ vậy. Này, nếu anh làm con tôi, lúc mới sinh anh oe oe khóc cả đêm, tôi chả ngủ được gì. Khi anh mọc răng, anh ấm đầu, anh đi tướt, tôi phải ôm anh vào bệnh viện bất kể đêm ngày, mưa nắng. Anh đi học tôi phải lo đủ thứ tiền: tiền trường, tiền lớp, tiền thầy cô, tiền hội phụ huynh hầm bà lằng trăm thứ. Anh lớn lên thì phải săm xe, sắm cộ cho anh bằng bạn bằng bè, để khi anh ra khỏi nhà là tôi phải lo lên lo xuống, vì nhỡ anh đua bạn, anh vào nhà thương hoặc nặng hơn anh ra nghĩa địa là tôi cụt vốn. Mà anh còn nhớ câu nói của cụ Thanh Tịnh chứ: Bố cho con ăn, bố cười con cười; Con cho bố ăn, con khóc bố khóc. Đấy, anh thứ nghĩ...
Biết bạn mình vốn là người tốt bụng nhưng tính toán để khỏi lâm vào cảnh nợ khó đòi, người mạt vận nói: "Nếu chẳng may tôi bị giời đoản, kiếp này không trả được nợ anh thì kiếp sau tôi xin làm con anh để anh có người chống gậy". Nghe vậy, tỷ phú kêu thất thanh: "Trời, ông đi vay mà sao khôn dữ vậy. Này, nếu anh làm con tôi, lúc mới sinh anh oe oe khóc cả đêm, tôi chả ngủ được gì. Khi anh mọc răng, anh ấm đầu, anh đi tướt, tôi phải ôm anh vào bệnh viện bất kể đêm ngày, mưa nắng. Anh đi học tôi phải lo đủ thứ tiền: tiền trường, tiền lớp, tiền thầy cô, tiền hội phụ huynh hầm bà lằng trăm thứ. Anh lớn lên thì phải săm xe, sắm cộ cho anh bằng bạn bằng bè, để khi anh ra khỏi nhà là tôi phải lo lên lo xuống, vì nhỡ anh đua bạn, anh vào nhà thương hoặc nặng hơn anh ra nghĩa địa là tôi cụt vốn. Mà anh còn nhớ câu nói của cụ Thanh Tịnh chứ: Bố cho con ăn, bố cười con cười; Con cho bố ăn, con khóc bố khóc. Đấy, anh thứ nghĩ...
Người lỡ vận buồn bã chào bạn ra về. Không trách bạn mà chỉ buồn sự đời thời kinh tế thị mẹt.
Ra đến cổng, bỗng bạn chạy theo vỗ vai: " Này, tôi sẽ cho anh vay tiền với điều kiện...". "Gì vậy anh". " Nếu kiếp sau anh chịu làm bố tôi".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét