Giai cấp mới

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Những câu thơ trong trí nhớ

1. Bến Giác.

Phù thế đã nhiều duyên nghiệp quá
Lửa lòng mong tắt chốn am Không
Cửa Thiền một đóng duyên trần hết
Quên mọi mặt quen chốn bụi hồng.
                        (Đái Đức Tuấn)

 2. Xa Khơi
Nhổ neo rồi, thuyền ơi xin mặc sóng
Trôi về đông, hay dạt tới phương đoài
Xa mặt đất giữa vô cùng cao, rộng
Niềm cô đơn, cay đắng họa dần vơi.

Lũ chúng tôi lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ, giống loài khinh
Bể vô tận, sá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền, theo gió hãy lênh đênh

Lũ chúng tôi đầu thai nhầm thế kỷ.
Một đôi thằng u uất nỗi bơ vơ
Đời đen bạc không dung hồn giản dị
Thuyền ơi thuyền, xin ghé bến hoang sơ.

Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt
Giương buồm cao, cùng cao tiếng hò khoan
Gió đã nổi, vầng trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi thuyền, theo gió hãy cho ngoan. 
                          (Vũ Hoàng Chương)

3. Quên
Đã hẹn với em rồi, không tưởng tiếc
Quãng đời xưa, không than khóc gì đâu
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi nâu.

Đêm nay lạnh, tìm em trên gác tối,
Trong tay em, dâng cả tháng năm thừa,
Có lẽ đâu tâm linh còn chọn lối,
Để đi về Cay Đắng những thu xưa.

Trên nẻo ấy, tơi bời;  - Em đã biết -
Những tình phai, duyên úa, mộng tan tành.
Trên nẻo ấy, từ muôn vàn đáy huyệt,
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh.  

Không, em ạ, không còn can đảm nữa
Không! nguồn yêu, suối lệ cũng khô rồi,
Em hãy tắt giùm anh trong mắt lửa,
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi...

Hãy buông lại gần đây làn tóc rối
Sát gần đây, gần nữa cặp môi điên
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói
Đưa hồn say về tận cuối trời quên
             (Vũ Hoàng Chương)

4. Nghe Hát

Phách ngọt, đàn hay, nệm khói êm      
Tiếng ca buồn nổi giữa chừng đêm
Canh khuya đưa khách lời gieo ngọc     
Mơ gái Tầm Dương thoảng bóng xiêm
Ai lạ nghìn thu, xa tám cõi
Sen vàng như động phía châu liêm
Nao nao khói biếc, hài thương nữ
Trở gối, hoa lê rụng trắng thềm.  
         ( Vũ Hoàng Chương )
             

5. Chợ chiều

Nắng phai để mộng tàn lây
Tình đi cho gió sương đầy quán không
Chợ tan ngàn nẻo cô phòng
Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu
Hồn đương lắng bước chân chiều
Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời

Mong manh tình đã rụng rồi
Tơ vương còn thắt tim người chia ly
Áo thêu chăn gấm ngày đi
Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn
Chiều lên từ thuở lìa tan
Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa
Hôm hôm cánh rụng lầu ngà

Một mùa ly biệt đã già nhớ thương
Xiết bao tươi thắm ven đường
Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều
Ái ân sắc lợt bình xiêu
Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi
Hoàng hôn là xứ chia phôi
Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng.
                        (Vũ Hoàng Chương)

6. Nguyện cầu

Ta còn để lại gì không?
Kìa non đá lở, này sông cát bồi
Lang thang từ độ luân hồi
U minh nẻo trước xa xôi dặm về
Trông ra bến hoặc, bờ mê
Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương
Ta van cát bụi bên đường
Dù nhơ, dù sạch đừng vương gót này
Ðể ta tròn một kiếp say
Cao xanh liều một cánh tay níu trời
Nói chi thua được với đời
Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu
Tâm hương đốt nén linh sầu
Nhớ quê dằng dặc ta cầu đó thôi
Ðêm nào ta trở về ngôi
Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian
Một phen đã nín cung đàn
Nghĩ chi còn mất, hơi tàn thanh âm.
                   (Vũ Hoàng Chương)

7. Xa gửi người xưa

Nói gì đây? Biết nói gì?
Ôi thôi! Từ lúc phân ly đến giờ...
Trời hoa đất rượu ngày xưa
Có còn đâu! Cá chim mờ bóng tăm...
Mới hôm nào, gác Cuồng-Ngâm,
Lời thơ ai đẹp tiếng cầm ai say?
Tang thương một cuộc ai bày?
Giấc Thiên-Thai để trắng tay Lưu-Thần
Xa Cố Đô, vắng cố nhân
Trái tim mềm trĩu hai lần nhớ thương
Ngày ba thu, trời một phương;
Gió Nam lại nức mùi hương trêu người
Bâng khuâng tưởng bóng mơ lời
Mấy cung Hồ Xế tơi bời lòng si.
Nói gì đây? biết nói gì!
Ôi thôi! Từ lúc phân ly đến giờ...
Lênh đênh là kiếp người thơ
Áo xanh màu đã bạc phơ bốn mùa
Bao chương mấy độ vẽ bùa
Chắt chiu cũng đủ tiền mua trăng rằm
Một mai chốn cũ về thăm
Sẽ treo giữa gác Cuồng-Ngâm tặng người
Bạn xưa lại họp cùng chơi
Hoa đêm nguyệt điện mây trời Đằng Vương
Giờ đây chín đứa mười phương
Giai nhân thi sĩ mê đường chiêm bao
Xót đòi cơn! nhớ làm sao!
Cố nhân ơi! Có đêm nào nữa không?
Trang thơ ném giữa bụi hồng...
                 (Vũ Hoàng Chương)

9. Đẹp Xưa

Ngập ngừng mép núi quanh co,
Lưng đèo quán dựng, mây lò mái ngang...
Vi vu gió vút nẻo vàng;
Một trời thu rộng, mấy hàng mây nao...
Dừng cương nghỉ ngựa non cao
Dặm xa lữ thứ kẻ nào héo hon...
Đi rồi khuất ngựa sau non;
Nhỏ thưa tràng đạc tiếng còn tịch liêu...
Trơ vơ buồn lọt quán chiều,
Mái nghiêng nghiêng gửi buồn theo hút người...
                                     (Huy Cận)

10. Buồn Đêm Mưa

Đêm mưa làm nhớ không gian,
Lòng run thêm lạnh, nỗi hàn bao la. . .

Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn...
Nghe đi rời rạc trong hồn 
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...

Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi...
Nghe muôn giọt nhẹ nói lời vu vơ... 

Tương tư hướng lạc, phương mờ...
Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe.

Gió về, lòng rộng không che,
Hơi may hiu hắt, bốn bề tâm tư...
                         (Huy Cận)

11. Thu rừng

Bỗng dưng buồn bã không gian,
Mây bay lũng thấp dăng màn âm u,
Nai cao gót lẫn trong mù
Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về,
Sắc trời trôi nhạt dưới khe;
Chim đi lá rụng, lòng nghe lạnh lùng,
Sầu thu lên vút song song
Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu
Non xanh ngây cả buồn chiều
-- Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.    
                                (Huy Cận)
  

12. Ngậm Ngùi

Nắng chia nửa bãi; chiều rồi... 
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu.
Sợi buồn con nhện dăng mầu
Em ơi ! cứ ngủ... anh hầu quạt đây.
Hồn anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường,
Ngủ đi em! mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ...
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ...
Hồn anh đã chín mấy mùa buồn đau ?
Tay anh em hãy gối đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi...
                              ( Huy Cận )

13. Tràng Giang

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song,
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng.

Lơ thơ cồn nhỏ giọt đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều,
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót,
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo dạt về đâu? hàng nối hàng,
Mênh mông không một chuyến đò ngang,
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh nối bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc
Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa,
Lòng quê gờn gợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà. *
        ----------               ( Huy Cận )

* Yên ba giang thượng sử nhân sầu (Thôi Hiệu)
                                             

14. Bến My Lăng

Bến My Lăng nằm không, thuyền đợi khách,
Rượu hết rồi, ông lái chẳng buông câu,
Trăng thì đầy, trải vàng trên mặt sách,
Ông lái buồn, để gió lén mơn râu.

Ông không muốn run người ra tiếng địch,
Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao.
Vì đìu hiu, đìu hiu, trời tĩnh mịch,
Trời võ vàng, trời thiếu những vì sao.

Trôi quanh thuyền, những lá vàng quá lạnh
Tơ vương trời nhưng chỉ trải trăng trăng.
Chiều ngui ngút dài trôi về nẻo quạnh,
Để đêm buồn bao phủ bến My Lăng.

Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ mã,
Nhúng đầy trăng, màu áo ngọc lưu li,
Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả
Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi.

Ông lão vẫn say trăng, đầu gối sách,
Để thuyền hồn trôi khỏi bến My Lăng,
Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách,
Gọi đò thôi run rẩy cả nghành trăng.

Bến My Lăng còn lạnh, bến My Lăng,
Ông lái đò đợi khách suốt bao trăng . . .
                               ( Yến Lan )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét