Bến vắng
con đò bao nhiêu tuổi…
Sao mình ta
rong ruổi hoàng hôn?
Thơ kết ân tình
bao nhiêu buổi
Phút giây thôi
sao đã muốn sờn…
Ta đi mãi
phương trời vô định
Nghe như lòng bịn rịn…
… nhớ nhung?
Không!
chỉ là nắng vô tình nhuốm bịnh
Nên mưa giăng
giăng kín trong hồn
Bến vẫn thế,
đò xưa vẫn thế
Nước xuôi dòng
lặng lẽ
ung dung
Thơ vẫn thế,
tình em vẫn thế
Nhưng tim anh…
sao nắng dập dồn?
Ta cúi lượm chút buồn rơi vãi
Buồn của ai?
hay của riêng ta…?
Mưa với gió trói đời nhau mãi
Ôi
phong ba phủ lấp quan hà...
(Thi Hạnh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét