Giai cấp mới

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Vụ trao thưởng cho VeDan - lại lỗi "cậu đánh máy"

“Những chuyện lùm xùm gần đây cho thấy “thương hiệu” hay cái danh của các ông quan đại diện cho “phương diện quốc gia” của các bộ ngành ở ta giờ thấy sao mà rẻ rúng quá!”
Nghe mà xót xa, cay đắng. Những “phương diện quốc gia” ấy sao mà họ tự hạ giá mình thê thảm vậy. Quan chức nhà ta gần đây có quá nhiều lời nói, việc làm gây sốc cho dân chúng, họ thể hiện khả năng tư duy thấp  (như Náo chi ủy viên khẳng định “Hoàng Sa-Trường Sa chỉ là bãi đá chim ỉa” mà cả cái chi bộ ấy không thấy ai nhổ vào mặt gã), năng lực làm việc kém cỏi (Ông Quát, các vị “BAN TỔ CHỨC” vụ VEDAN) các vị không có năng lực làm việc, các vị chỉ là những con bù nhìn được đặt nhầm lên ghế, mọi việc các vị ỷ hết vào cấp dưới (mà các vị cũng không có khả năng kiểm soát). Các vị không có tự trọng, ý thức trách nhiệm. Mỗi khi dư luận phát hiện ra việc làm sai của các vị thì lập tức các vị đổ lỗi cho cấp dưới, cho nguyên nhân khách quan, cho đủ kiểu, viện đến cả các lý do cực kỳ ngô nghê thể hiện não trạng thảm hại của các vị, tôi chưa hề được thấy một vị nào dám đứng ra nhận lỗi, nhận trách nhiệm về mình. Sau vụ sập cầu Cần Thơ, nhìn tấm ảnh các vị đại diện cho phía Nhật Bản cúi đầu tạ lỗi mà ô Bộ trưởng của VN cứ hơn hớn, bụng ưỡn, mặt vểnh lên mà tôi thấy nhục (mặc dù tôi chẳng có cái quyền được nhục). Không biết các vị hiểu như thế nào những khái niệm lương tri, liêm sỉ. Do đâu mà có hiện trạng này. Theo tôi, một trong những nguyên nhân là ta thiếu tính chính danh khi định nghĩa các quan chức. Suốt một thời “Dân chủ cộng hòa” sang thời “CHXHCN” ta cứ lem lém gọi các quan chức là “đầy tớ của dân”, gọi như thế là ta đã hiếp dâm từ ngữ. Như vậy là ta đã đánh tráo các khái niệm. Những người nắm tất tần tật các quyền sinh sát trong xã hội, trong đất nước, trong đầu không bao giờ chấp nhận chia xẻ quyền lực (dù nhỏ nhất) cho bất kỳ ai, gọi họ là “đầy tớ” là lăng nhục những “chủ nhân” vớ vẩn như tôi, như những dân đen, con đỏ khác. Tôi đề nghị: từ nay khi nói đến quan chức, chúng ta hãy gọi họ là quan nọ, quan kia, khi họ đã chính danh, thì may ra vì thể diện của các bậc “phụ mẫu chi dân” mà họ giữ gìn tư cách hơn.


Góp ý với các vị trong “BTC” vụ VEDAN:
Cha ông ta đã có câu: “Ăn trông nồi, ngồi trông hướng”, “học ăn, học nói, học gói, học mở”, “miếng ăn là miếng nhục”...Ai cũng phải ăn để sống, nhưng  cứ thấy có ăn là cắm đầu ăn, ăn không thèm biết đến hậu quả thì không phải là người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét